Hiệp ước Tilsit
From Wikipedia, the free encyclopedia
Hiệp ước Tilsit (tiếng Pháp: Traités de Tilsit, tiếng Đức: Friede von Tilsit, tiếng Nga: Тильзитский мир, chuyển tự Tilzitski mir) là hai hiệp định được Hoàng đế Pháp Napoléon I ký tại thị trấn Tilsit vào tháng 7 năm 1807, sau chiến thắng của ông tại Friedland. Thỏa thuận đầu tiên được ký kết vào ngày 7 tháng 7, giữa Napoléon và Hoàng đế Nga Alexander, khi họ gặp nhau trên một chiếc bè ở giữa sông Neman. Thỏa thuận thứ hai được ký với Vương quốc Phổ vào ngày 9 tháng 7. Các hiệp ước được thực hiện với cái giá phải trả là Vua Frederick William III của Phổ đồng ý đình chiến vào ngày 25 tháng 6 sau khi Grande Armée chiếm được Berlin và truy đuổi ông ta đến biên giới cực Đông của Phổ. Ở Tilsit, ông đã nhượng lại khoảng một nửa lãnh thổ của mình.[1][2][3]
Từ những vùng lãnh thổ đó, Hoàng đế Napoléon đã tạo ra các nước cộng hòa chị em với Đế chế Pháp, được chính thức hóa và công nhận tại Tilsit, gồm có: Vương quốc Westphalia, Công quốc Warsaw và Thành bang Tự do Danzig; các lãnh thổ khác được trao cho các quốc gia phụ thuộc của Pháp và Nga.
Napoléon không chỉ củng cố quyền kiểm soát Trung Âu mà còn có Nga và đồng minh Phổ cùng ông chống lại 2 kẻ thù còn lại là Vương quốc Anh và Thụy Điển, gây ra các cuộc chiến tranh Anh-Nga và Chiến tranh Phần Lan. Thông qua Hiệp ước Tilsit cũng đã giúp giải phóng lực lượng Pháp ở mặt trận phía Đông cho Chiến tranh Bán đảo ở mặt trận phía Tây. Trung Âu lại trở thành chiến trường vào năm 1809 khi Đế quốc Áo và Anh giao chiến với Pháp trong Chiến tranh Liên minh thứ Năm.