Nghị viện New Zealand
From Wikipedia, the free encyclopedia
Nghị viện New Zealand hay Quốc hội New Zealand (tiếng Māori: Pāremata Aotearoa) là cơ quan lập pháp đơn viện của New Zealand, bao gồm Vua New Zealand (Vua trong Nghị viện) và Hạ viện New Zealand. Nhà vua thường do Toàn quyền đại diện.[3] Trước năm 1951, Nghị viện có thượng viện là Hội đồng Lập pháp New Zealand. Nghị viện New Zealand được thành lập vào năm 1854 và là một trong những cơ quan lập pháp hoạt động liên tục lâu đời nhất trên thế giới.[4] Cơ quan này hoạt động tại Wellington, thủ đô của New Zealand, từ năm 1865.
Nghị viện New Zealand Pāremata Aotearoa | |
---|---|
Nghị viện New Zealand khóa 53 | |
Dạng | |
Mô hình | |
Các viện | Hạ viện New Zealand |
Lịch sử | |
Thành lập | 24 tháng 5 năm 1854 (1854-05-24) (khóa 1)[1] |
Lãnh đạo | |
Quân chủ | Charles III Từ 8 tháng 9 năm 2022 |
Cindy Kiro Từ 21 tháng 10 năm 2021 | |
Chủ tịch Hạ viện | |
Lãnh đạo Hạ viện | |
Cơ cấu | |
Số ghế | 120 |
Chính đảng Hạ viện | Chính phủ (62)
Liên minh với (9)
Đối lập (34)
Crossbench (14)
|
Bầu cử | |
Hệ thống đầu phiếu Hạ viện | Đại diện tỷ lệ thành viên hỗn hợp |
Bầu cử Hạ viện vừa qua | 17 tháng 10 năm 2020 |
Bầu cử Hạ viện tiếp theo | 14 tháng 10 năm 2023 |
Trụ sở | |
Tòa nhà Nghị viện, Wellington | |
Trang web | |
www |
Hạ viện thường có 120 nghị sĩ quốc hội, mặc dù đôi khi nhiều hơn do vẫn còn nhiều ghế trống. Có 72 nghị sĩ được bầu trực tiếp tại các khu vực bầu cử, trong khi số ghế còn lại được phân công để dành cho các nghị sĩ dựa trên tỷ lệ phiếu bầu trên tổng phiếu của mỗi đảng. Người Māori có đại diện trong Quốc hội từ năm 1867, và phụ nữ bắt đầu tham gia tuyển cử vào năm 1893.[4] Mặc dù bầu cử có thể được tiến hành sớm, nhưng cứ ba năm một lần Quốc hội lại bị giải tán và tiến hành tái tranh cử.
Nghị viện có quyền tối thượng đối với tất cả các tổ chức chính phủ khác. Cơ quan lập pháp có mối liên hệ chặt chẽ với cơ quan hành pháp. Chính phủ New Zealand bao gồm một thủ tướng (người đứng đầu chính phủ) và các bộ trưởng. Theo nguyên tắc trách nhiệm chính phủ, những cá nhân này luôn được rút ra khỏi Hạ viện và phải chịu trách nhiệm trước Hạ viện.
Cả quốc vương (hiện là Vua Charles III) và toàn quyền của ông đều không tham gia vào quá trình lập pháp, ngoại trừ việc đại diện sự chấp thuận của Nhà vua đối với một dự luật được Hạ viện thông qua, được gọi là việc cấp Sự chấp thuận hoàng gia (Royal Assent), điều cần thiết để một dự luật được thông qua và được ban hành như luật. Toàn quyền có trách nhiệm chính thức là triệu tập và giải tán Quốc hội — việc giải tán nhằm mở đường cho tổng tuyển cử.