Aleksandr II của Nga
From Wikipedia, the free encyclopedia
Aleksandr II (tiếng Nga: Алекса́ндр II Никола́евич; 29 tháng 4 năm 1818 – 13 tháng 3 năm 1881)[lower-alpha 1]) là Hoàng đế Nga, Vua của Ba Lan và Đại vương công Phần Lan từ ngày 2 tháng 3 năm 1855 cho đến khi ông bị ám sát.[1]
Aleksandr II Алекса́ндр II | |||||
---|---|---|---|---|---|
Hoàng đế Nga | |||||
Tại vị | 2 tháng 3 năm 1855 – 13 tháng 3 năm 1881 26 năm, 11 ngày | ||||
Đăng quang | 7 tháng 9 năm 1856 | ||||
Tiền nhiệm | Nikolai I | ||||
Kế nhiệm | Aleksandr III | ||||
Thông tin chung | |||||
Sinh | (1818-04-29)29 tháng 4 năm 1818 Điện Kremli, Moscow, Đế quốc Nga | ||||
Mất | 13 tháng 3 năm 1881(1881-03-13) (62 tuổi) Cung điện Mùa đông, St. Petersburg, Đế quốc Nga | ||||
An táng | Nhà thờ Thánh Peter và Paul, St. Petersburg, Đế quốc Nga | ||||
Phối ngẫu | |||||
Hậu duệ |
| ||||
| |||||
Hoàng tộc | Holstein-Gottorp-Romanov | ||||
Thân phụ | Nikolai I của Nga | ||||
Thân mẫu | Aleksandra Fyodorovna (Charlotte của Phổ) | ||||
Tôn giáo | Chính thống giáo Nga | ||||
Chữ ký |
Cuộc cải cách quan trọng nhất của Aleksandr trên cương vị hoàng đế là giải phóng nông nô ở Nga vào năm 1861, mà ông được gọi là Aleksandr vị Nga hoàng giải phóng (Nga: Алекса́ндр Освободи́тель, chuyển tự. Aleksandr Osvoboditel, IPA: [ɐlʲɪˈksandr ɐsvəbɐˈdʲitʲɪlʲ]). Sa hoàng lần lượt thực hiện nhiều cải cách khác, bao gồm tổ chức lại hệ thống tư pháp, tuyển các thẩm phán địa phương thông qua bầu cử, bãi bỏ nhục hình,[2] thúc đẩy chính quyền địa phương tự quản thông qua hệ thống zemstvo, áp đặt nghĩa vụ quân sự phổ cập, chấm dứt một số đặc quyền của giới quý tộc, và thúc đẩy giáo dục đại học. Sau khi bị ám sát hụt vào năm 1866, Aleksandr đã áp dụng một lập trường có phần phản động hơn cho đến khi ông qua đời.[3]
Aleksandr xoay chuyển về chính sách đối ngoại và bán Alaska cho Hoa Kỳ vào năm 1867, lo sợ thuộc địa xa xôi này sẽ rơi vào tay người Anh nếu diễn ra một cuộc chiến tranh khác.[4] Ông tìm kiếm giải pháp hòa bình, rời khỏi nước Pháp đầy biến động khi Napoléon III thất thủ vào năm 1871, và vào năm 1872, ông tham gia cùng với Đức và Áo trong Liên minh Ba Hoàng đế để ổn định tình hình châu Âu. Bất chấp chính sách đối ngoại theo chủ nghĩa hòa bình, ông đã tham gia vào trong một cuộc chiến ngắn với Đế quốc Ottoman vào năm 1877–78, theo đuổi việc mở rộng lãnh thổ sang Siberia và Caucasus, và chinh phục Turkestan. Mặc dù thất vọng trước kết quả của Hội nghị Berlin năm 1878, Aleksandr vẫn tuân thủ thỏa thuận đó. Trong số những thách thức lớn nhất trong đất nước của ông là một cuộc nổi dậy ở Ba Lan vào năm 1863, mà ông đã phản ứng bằng cách loại bỏ vùng đất đó trong hiến pháp và sáp nhập nó trực tiếp vào Nga. Aleksandr đang đề xuất quốc hội các cải cách bổ sung để chống lại sự trỗi dậy của các phong trào cách mạng và vô chính phủ non trẻ trước khi ông bị ám sát vào năm 1881.[5]