Thòng Hièn-chûng
From Wikipedia, the free encyclopedia
Thòng Hièn-chûng (唐玄宗, 685-ngièn 9-ngie̍t 8-ngit —— 762-ngièn 5-ngie̍t 3-ngit), miàng Lí Lùng-kî (李隆基), he Thòng-chhèu ke thi 9 chak fòng-ti. Kì chhai 712-ngièn 9-ngie̍t 8-ngit chṳ 756-ngièn 8-ngie̍t 1-ngit chhai-vi, lûng-chúng chhai-vi 44-ngièn, sṳ-ho Chṳ-tho-thai-sṳn-thai-mìn-hau-fòng-ti (至道大聖大明孝皇帝).
Liá phiên vùn-chông siá to pan-lan-chhan, ngì cho-tet yung phiên-siá fe̍t-chá khok-chhûng khì ke nui-yùng.