Sung Yìn-chûng
From Wikipedia, the free encyclopedia
Sung Yìn-chûng (宋仁宗, 1010-ngièn 5-ngie̍t 30-ngit —— 1063-ngièn 4-ngie̍t 30-ngit), miàng Chheu Chṳ̂n (趙禎), he Sung-chhèu ke thi 4 chak fòng-ti. Kì chhai 1022-ngièn 3-ngie̍t 23-ngit chṳ 1063-ngièn 4-ngie̍t 30-ngit chhai-vi, lûng-chúng chhai-vi 41-ngièn 38-ngit, sṳ-ho Sṳ̀n-vùn-sṳn-vû-mìn-hau-fòng-ti (神文聖武明孝皇帝).
Liá phiên vùn-chông siá to pan-lan-chhan, ngì cho-tet yung phiên-siá fe̍t-chá khok-chhûng khì ke nui-yùng.