Sung Thai-chú
From Wikipedia, the free encyclopedia
Sung Thai-chú (宋太祖, 917-ngièn 3-ngie̍t 21-ngit —— 976-ngièn 11-ngie̍t 14-ngit), miàng Chheu Khiông-yin (趙匡胤), he Sung-chhèu ke thi 1 chak fòng-ti. Kì chhai 940-ngièn 2-ngie̍t 4-ngit chṳ 976-ngièn 11-ngie̍t 14-ngit chhai-vi, lûng-chúng chhai-vi 16-ngièn 284-ngit, sṳ-ho Yîn-vû-sṳn-vùn-sṳ̀n-tet-fòng-ti (英武聖文神德皇帝).
Liá phiên vùn-chông siá to pan-lan-chhan, ngì cho-tet yung phiên-siá fe̍t-chá khok-chhûng khì ke nui-yùng.